Sáng sớm hôm sau, chúng tôi liền dựa theo bà ngoại phân phó, cùng nhau chuẩn bị cống phẩm, lên núi bái thần.

Tôi cũng không biết chúng tôi phải đi bái cái gì thần, Tân Nhã cũng không biết, bà ngoại không chịu nói, bà ấy chỉ nói cho chúng tôi biết, vào núi, không được nói năng lỗ mãng, hết thảy đều nghe bà an bài.

Bà ngoại dẫn theo chúng tôi cũng không đi khỏi thôn quá xa, là ở ngọn núi sau thôn, nhưng bà ngoại tuổi tác đã cao, đi đường không được linh hoạt, ước chừng nửa giờ sau, mới đến cái miếu nhỏ mà bà ngoại nói.

Tôi tới nơi này, không khỏi âm thầm lắc đầu, muốn nói cái này là miếu, cũng chỉ là một cái tôn xưng, kỳ thật chính là cái phòng nhỏ khắp nơi lọt gió, xây bằng gạch đất, trên nóc là lung tung đắp chút mái ngói, chỉ cao hơn người một tí, cũng không biết đã bao nhiêu năm, rách nát không chịu nổi, lại giống như cái miếu thổ địa nhiều năm bỏ hoang.

Nhưng trong miếu cung phụng, là một cái giống như lão thái thái, cũng thực cổ xưa, gương mặt hiền từ, trên người ăn mặc một kiện đại hồng bào, nhưng thâm niên lâu ngày, đại hồng bào phai màu nghiêm trọng, nhìn tựa như cái khăn trải giường cũ.

Tôi rất muốn hỏi một chút đây rốt cuộc là tôn thần nào, nhưng là bà ngoại đã dặn khi lên núi không nên nói bậy, vì thế tôi cũng không hé răng, mấy người chúng tôi bày biện cống phẩm xong, kỳ thật chính là mấy cái quả táo nhỏ, sủi cảo, màn thầu mấy thứ này, ở tượng thần phía trước bàn thờ, đỡ thẳng lư hương lại, điểm dâng hương đuốc, sau đó bà ngoại để chúng tôi lui ra phía sau, lại để cho Tân Nhã tiến lên, đi theo bà ngoại cùng nhau cung cung kính kính lạy vài cái ở trước tượng thần kia.

Tân Nhã ở nơi đó bái, bà ngoại cúi đầu nhắm mắt, lẩm nhẩm lầm nhầm không biết là đang nói cái gì, tôi cùng Tiểu Bạch giống như đồ ngốc mà đứng ở bên cạnh nhìn, cuối cùng bà ngoại đốt một đôi giấy tiền nguyên bảo trên mặt đất, lúc sắp cháy xong, đất bằng liền nổi lên một luồng gió xoáy nhỏ, trên mặt đất xoay vài vòng, mang theo đầy đất lá khô, tôi nheo nheo mắt, chỉ thấy đôi tiền nguyên bảo đã đốt xong kia không thấy đâu nữa.

Chúng tôi vẫn cứ xem mà không hiểu, không biết bà ngoại làm chuyện mê hoặc gì, chỉ thấy bà ấy bảo Tân Nhã dập đâu ba cái với tượng thần, lúc này mới thở dài, kéo Tân Nhã, lại để tôi cùng Tiểu Bạch cúi lạy tượng thần kia vài cái, sau đó chúng tôi cùng bà ấy xuống núi trở về nhà.

Bái thần mà không thể hiểu được, mãi cho đến khi về đến nhà, Tân Nhã mới dám hỏi cái này là làm cái gì, bà ngoại do dự một chút, mới nói với Tân Nhã.

- Đây là trả lại nguyện khi còn bé của con.

Tân Nhã hỏi sao lại thế này, bà ngoại lại thở dài, ngồi ở trên cái ghế trúc của bà, híp mắt, kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện xưa.

Bà kể, đó là ở ước chừng hai mươi năm trước, lúc ấy mẹ Tân Nhã đang hoài thai cô ấy, ở nhà bà ngoại đợi sinh, lúc ấy đúng là mùa thu, người trong thôn đang vội vàng thu hoa màu, có một ngày bỗng nhiên có một người phụ nữ điên tới đây, vào thôn thì muốn ăn, người trong thôn nhiệt khí phúc hậu, vì thế sôi nổi lấy tới đồ ăn cho người đàn bà này, người này ăn no xong thì vỗ bụng, rồi chỉ tay vào trong một căn nhà nói, căn nhà đó trong buổi tối nay sẽ cháy.

Mọi người đều rất không vui, trên đời này nào có người như vậy, mới vừa cho ngươi cơm ăn, đã quay sang nguyền rủa nhà người ta cháy?

Nhưng nữ nhân này điên điên khùng khùng, nói chuyện khẩu âm là ở vùng khác, mặc y phục rách tung toé, rất rõ ràng là lưu lạc đến nơi đây, cho nên mọi người cũng không so đo làm gì, lại hỏi nhà người phụ nữ này ở đâu, có nhớ hay không chính mình là ai, nữ nhân này không trả lời được câu nào, mà lại đòi người ta quần áo mặc.

Nhưng là khi đó người trong thôn đều rất nghèo, ăn một bữa như thế nào còng không nói được, mà quần áo lại càng không có dư thừa, thậm chí có chút nhà nghèo đến không xu dính túi, một năm bốn mùa chỉ có một cái quần, cho người thì chính mình phải ở truồng.

Lúc ấy mẹ Tân Nhã cũng ở đây, vốn dĩ bà ngoại ngày thường không cho ra cửa, nhưng mà hôm nay đã bị đè nén đến hoảng, vừa hay có chuyện náo nhiệt nên chạy ra coi, vừa nghe người phụ nữ này này muốn quần áo, lại thấy người này rất đáng thương, cho nên mới chạy về nhà, lấy một cái áo khoác cũ của mình đem ra cho người phụ nữ này mặc.

Mà bà điên này mặc vào áo khoác, cũng không biết nói tiếng cảm ơn, đứng lên phủi đít đi, lúc ấy mẹ Tân nhã đứng bên cạnh, một chút bị đụng phải té bổ nhào, mọi người đều sợ hãi, chạy nâng dậy, sôi nổi chỉ trích nữ nhân kia, ai ngờ nữ nhân kia thờ ơ, còn chỉ vào mọi người cười ha ha, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.

Mà người này chạy không quan trọng, trong nhà Tân Nhã mới ra đại sự, lúc ấy mẹ Tân Nhã mang thai đã chín tháng, đã sắp tới ngày sinh, mà bị va chạm thế này, nhất thời cầm cự không được, xuất huyết nhiều, người trong thôn ba chân bốn cẳng chạy đưa đi bệnh viện, nhưng khi đó giao thông không tiện, mới vừa đi đến nửa đường đã kiên trì không được, vẫn là do bà ngoại Tân Nhã đỡ đẻ, cũng may lão nhân gia thật là có bản lĩnh, kết quả hữu kinh vô hiểm, thuận lợi sinh hạ Tân Nhã.

Nhưng cuối cùng vẫn phải đưa đến bệnh viện, bởi vì sản phụ xuất huyết nhiều, đây không phải vấn đề đỡ đẻ là có thể giải quyết được, huống chi hài tử lại sinh non.

Ai ngờ ngay tại trong buổi tối hôm đó, trong thôn quả nhiên có một nhà cháy, lúc ấy trong thôn đều là phòng cỏ tranh, cháy một cái, lại là mùa thu, nương gió thu lại bị đốt thành một mảnh, mấy nhà đều bị hại, tuy rằng không có mất mạng người, nhưng mà bị bỏng không ít, bởi vì cái nhà đó là một hộ duy nhất trong thôn có TV, người trong thôn ăn cơm chiều xong không có gì để giải trí, phần lớn sẽ đi nhà bọn họ xem TV, mà mẹ Tân Nhã lại bởi vì ban ngày bị nữ nhân kia đụng phải làm cho đẻ non, cho nên tránh thoát một kiếp.

Nhưng mà Tân Nhã là không có việc gì, mà mẹ cô ấy lại bởi vì lúc ấy sinh non thêm khó sinh, xuất huyết nhiều, ngày hôm sau khi sinh Tân Nhã xong thì qua đời. Sau đó cha Tân Nhã ôm cô ấy xuất viện, vừa ra cổng thì gặp cái người điên kia, chỉ vào bên cạnh cha Tân Nhã nói, nếu không phải tôi, con của ông sẽ không giữ nổi, ông còn không cảm ơn tôi.

Tân Nhã lúc ấy sợ hãi, bên cạnh cũng không có ai, người này đang nói chuyện với ai vậy?

Lúc ấy bà ngoại Tân Nhã cũng ở đó, cũng biết được người phụ nữ điên này, lại nhìn thấy trên người người này đang còn mặc quần áo của con gái mình, còn làm cho dơ hề hề, nhìn vật nhớ người, khổ sở trong lòng, nên muốn mang chút gì đó cho người này ăn, nhưng mà nữ nhân này lắc đầu cự tuyệt, nói chỉ muốn nhìn hài tử một chút, ôm hài tử một cái.

Nhưng người này điên điên khùng khùng, ai dám đưa đứa trẻ cho mà ôm chứ, cha Tân Nhã kiên quyết không đồng ý để cho người này ôm, khuyên can mãi, cuối cùng vẫn là do bà ngoại Tân Nhã lên tiếng, đành phải đồng ý cho người điên này xem một cái.

Người phụ nữ điên này lại lột sạch cái chăn nhỏ đang quấn trên người Tân Nhã, ôm chắc chắn Tân Nhã nhìn một cái, lại bỗng nhiên thở dài, ngữ khí trở nên thực bình thường, lắc đầu nói.

- Nha đầu nha đầu, cả đời sầu bi.

Nói xong, nữ nhân này duỗi tay chọc một cái lên trái đứa bé, quay đầu bỏ đi, làn này làm cho ba Tân Nhã tức điên, mới vừa sinh hài tử, trong nhà lại bất hạnh, không biết từ nào chạy tới một cái người điên như thế, nói cái gì cả đời sầu bi, đây không phải ngột ngạt chết sao?

Lại nhìn hài tử, ông ấy lại càng giận sôi máu, chỉ thấy trên trán Tân Nhã, có một cái dấu tay đen tuyền, ấn ngay trên ấn đường.

Ông ấy vội dùng tay đi lau, nhưng mà cái dấu tay kia lại giống như bám vào da thịt, nói cái gì cũng lau không xong. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, dường như cái dấu tay kia thật sự thấm vào da thịt, càng thêm rõ ràng, ông ta hoảng sợ, bà ngoại Tân Nhã vừa thấy tình huống như thế, lúc ấy cũng ngốc, duỗi tay bấm đốt ngón tay nửa ngày, cũng không hiểu được vấn đề là gì.

Cuối cùng vẫn là do bà ngoại Tân Nhã mang theo bọn họ đi lên sau núi bái thần, thiêu nguyên bảo hương nến, bày cống phẩm, bà ngoại Tân Nhã lẩm nhẩm lầm nhầm không biết nói chuyện với ai nửa ngày, sau đó mới đi xuống núi, sau khi về đến nhà dấu tay trên trán Tân Nhã mới dần dần nhạt màu rồi biến mất.

Ba Tân Nhã nhẹ nhàng thở ra, nói cái dấu đen này cuối cùng cũng biến mất rồi. Bà ngoại lại thở dài nói, đây không phải là biến mất, xác thực nói, hẳn là dung nhập trong thân thể. Quảng tạp mới vừa vong.

Bà nói với ba Tân Nhã, đứa nhỏ này mệnh không tốt, khắc cha mẹ thân nhân, hơn nữa, nếu không phải gặp được quý nhân, chỉ sợ sống không quá chín tuổi, dài nhất cũng chính là mười tám tuổi, thật ra cái người phụ nữ điên kia là đang giúp nàng.

Còn có, Tân Nhã nếu có thể sống quá mười tám tuổi, một kiếp này có thể tính là qua đi. Hơn nữa, tên đứa nhỏ này chắc chắn phải có chữ Nha

Ba Tân Nhã liền hỏi, có phải hay là chữ Nha trong nha đầu hay không, Tân Nhã bà ngoại lắc đầu nói, là Nha trong Quạ đen.

Lúc này, ông ấy mới nhớ tới mấy lời người phụ nữ kia nói “Nha đầu nha đầu, cả đời sầu bi”, chỉ sợ nói cũng không phải “Nha đầu”, mà là “Quạ đầu” …

Sau lại, Tân Nhã nhũ danh là Nha đầu, nhưng mà mọi người nghe xong đều tưởng đó là Nha đầu, cho nên cũng không ai chú ý, thẳng đến lúc lớn, mới lấy cái đại danh, nhưng mà cái chữ Nha không thể làm cho người ta có hảo cảm được, vì thế liền dùng hài âm “Nhã”, đặt tên cho Tân Nhã.

Chỉ là tuy rằng sau đó Tân Nhã bình an trưởng thành, nhưng bà ngoại từng nói, Tân Nhã mệnh khắc cha mẹ thân nhân, cái này đúng thật là chuẩn vô cùng, cô ấy mới sinh ra đã khắc chết mẹ, sau đó ba cô ấy tìm mẹ kế, lại sinh một đứa em trai, kết quả lúc tám tuổi té sông mà chết, lúc mười ba tuổi, ba cô ấy lại gặp tai nạn xe cộ …

Cũng may sau đó không có người nào xảy ra chuyện nữa, tuy rằng Tân Nhã lớn lên trong cô độc cùng u buồn, nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự, hơn nữa cô ấy năm nay đã sắp hai mươi tuổi, nói cách khác, cô ấy đã bình yên sống qua mười tám tuổi, vượt qua một kiếp.

Cho nên, hôm nay bà ngoại mang theo chúng tôi lên núi bái thần, trên thực tế chính để cho Tân Nhã đi lễ tạ thần, vì cảm tạ lúc trước vị thần tiên kia chỉ điểm.

Bà ngoại Tân Nhã nói tới chỗ này, thì không nói chuyện nữa, giống như mệt mỏi mà nhắm mắt lại, Tân Nhã lại hỏi, vị thần tiên kia rốt cuộc là ai, như thế nào trước nay không nghe nói qua? Còn nữa, cái người phụ nữ điên kia lại là ai?

Trầm mặc một lát, giọng nói thấp thấp của bà ngoại mới từ từ truyền tới.

- Đó là bà lão sau núi, chúng ta đời đời đều cung phụng, thời điểm con ở chỗ này rất ít, đương nhiên không nghe nói qua, mà còn về phần người phụ nữ điên kia, về sau nếu có cơ hội nhìn thấy, dập đầu với người đó một cái, nếu không phải có người này thì con cũng không sống được tới bây giờ.

Chung quy bà ngoại vẫn chưa nói ra người phụ nữ điên kia là ai, tôi nghĩ rằng có thể bà ngoại cũng không biết, nhưng tôi đã mơ hồ đoán được cái gì, cái người phụ nữ điên kia, rất có thể chính là Ô Nha Nữ trong truyền thuyết, người này đi đến nơi nào, nơi đó sẽ xuất hiện bất hạnh.

Nhưng người này lại thay đổi mệnh Tân Nhã, để cho cô ấy được sống, chỉ là khắc chết cha mẹ, người như vậy, về sau nếu Tân Nhã thật sự thấy, rốt cuộc là nên dập đầu cảm tạ, hay là nên đánh cho người đó một trận?

Vấn đề này, Tân Nhã cũng trả lời không được, cô ấy cũng hiểu được nguyên nhân bà ngoại nói mình không được về nơi này nữa, bởi vì hiện tại cô ấy là Ô Nha Nữ, bà ngoại không nghĩ để cô ấy rước tai họa về cho quê hương làng xóm.

Trên đường về thành phố, tôi hỏi Tân Nhã có tính toán gì không, cô ấy cười cười, sâu kín nói, trở về đi học.

Tôi lại hỏi cô ấy mấy ngày nay có dự kiến được chuyện gì hay không, cô ấy nghĩ nghĩ, chỉ nói một câu: Có người đang đợi anh.

 

0.96736 sec| 2437.93 kb